Lời Chúa
Mc 5,21-43
Khi Ðức Giêsu đã lên đò quá giang về lại bên kia, thì dân chúng đông đảo hội lại bên Ngài; và Ngài ở nơi mé biển. Và một viên trưởng hội đường tên là Yairô đi đến; thấy Ngài, ông sấp mình dưới chân Ngài, và nài nẵng van xin Ngài rằng: "Con bé nhà tôi đã gần lâm chung, xin Ngài đến đặt tay cho nó, cứu nó cho nó sống!" Ngài đã ra đi làm một với ông; có đông dân chúng theo Ngài; và người ta chen cả vào Ngài.
Có một phụ nữ bị mất máu đã mười hai năm, và đã phải khổ nhiều với thầy thuốc; một số đông; nhưng tiền mất tật còn, lại ra tệ hơn thì có. Nghe đồn về Ðức Giêsu, bà đến đàng sau trong đám đông, rờ áo choàng của Ngài, vì bà nói: "Dẫu tôi chỉ rờ được áo choàng của Ngài, tôi cũng sẽ được cứu chữa". Tức khắc, dòng máu chảy cạn khô; và bà biết nơi thân mình là đã được lành tật rồi.
Ngay đó nơi mình Ngài, Ðức Giêsu biết có sức nhiệm bởi Ngài đã xuất ra; Ngài quay lại với đám đông mà nói: "Ai đã rờ áo Ta?" Môn đồ mới nói với Ngài: "Ngài thấy dân chúng chen cả vào Ngài, mà Ngài lại hỏi: "Ai rờ đến Ta?" Nhưng Ngài đã ngó quanh nhìn kẻ đã làm thế. Người phụ nữ sợ run lên, vì biết điều đã xảy ra cho mình, đến sấp mình trước mặt Ngài và nói cho Ngài biết cả sự thật. Còn Ngài thì nói với bà: "Này con, lòng tin của con đã cứu chữa con; hãy đi bằng yên và lành hẳn tật nguyền của con!"
Ngài còn đang nói, thì người ta từ nhà viên trưởng hội đường đến nhắn: "Con gái ông chết rồi, còn phiền hà đến Thầy nữa làm gì?" Ðức Giêsu thoáng nghe biết điều họ nói, thì bảo viên trưởng hội đường: "Ðừng sợ! hãy tin mà thôi!" Ngài không cho phép ai theo Ngài, chỉ trừ có Phêrô, Giacôbê và Gioan, em của Giacôbê. Khi họ đến nhà viên trưởng hội đường, thì Ngài thấy xôn xao, người ta khóc lóc và kêu la ầm ĩ. Ngài vào và nói với họ: "Xôn xao và khóc lóc làm gì? Em bé không chết, nó ngủ đó thôi!" Và họ cười nhạo Ngài. Còn Ngài thì xua mọi người ra, và đem theo mình cha mẹ em bé cùng những kẻ theo Ngài mà vào nơi đặt em bé. Ngài cầm tay em bé mà bảo nó: "Talitha kum ", dịch được là: "Cô bé! Ta bảo; hãy chỗi dậy!" Tức khắc cô bé đứng dậy và đi lại, vì nó đã mười hai tuổi. Và người ta sửng sốt ngẩn cả người ra. Ngài ra nhiều lời căn dặn họ là đừng để ai biết điều ấy. Rồi Ngài dạy người ta cho nó ăn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét